wap truyen
Wap Đọc Truyện Tiểu Thuyết Tình Yêu Hay, Lãng Mạn: Truyện Ngắn - Nếm một chút... Vị yêu

Bài Viết Mới

Truyện Ngắn - Nếm một chút... Vị yêu

Tên tác phẩm: Nếm một chút... Vị yêu.

Tác giả: Bí

Thể loại: Tình cảm học đường, lãng mạn, hài hước, thỉnh thoảng có chửi nhau khá độc :">
Đánh giá: 14+
Warning: Ai dị ứng mấy cái chửi nhau thì lặng lẽ rời khỏi fic nhé, cơ bản là mình không thêm chửi nhau thì không được :(( Cũng có thể gọi là motif cũ vì dạo này mình hơi bị thích viết mấy vụ tình cảm sến chảy nến...

Chap 1

Tôi là một đứa con gái bình thường. À cũng không... Không hẳn là bình thường cho lắm...

Bạn bè chúng nó đều chửi tôi não ngắn, có dài thì toàn nghĩ ra thứ vớ vẩn đâu đâu. Suốt ngày tập trung vào mấy thí nghiệm xàm ruồi, không lo học rồi điểm kiểm tra kém.

Tôi có một mái tóc màu nâu kem (chả biết có phải màu đấy không nữa, các bạn cứ nghĩ như nó là màu nâu pha chung với kem đi cho dễ hình dung) ngắn ngang vai, thỉnh thoảng có vài cọng nhỏ chỉa chỉa lên trông cứ ngu ngu. Dù đã cố làm mọi cách nhưng tóc nó chẳng thẳng xuống, cơ mà tôi chưa đi duỗi tóc nhé.

Thân hình của tôi... Ờ thì cũng thuộc dạng "dễ nhìn". Chung chung là múp múp tròn tròn, chiều cao thì tầm một mét sáu mấy. Vâng! Thế mà tôi vẫn bị chê là lùn. Và ai là người chê? Chính hắn!

... Cái gã đã giật bịch bánh của tôi ngồi ăn ngon lành đối diện.

- Trả tao bịch bánh thằng kia! - Tôi gắng sức lết đôi chân như cây nấm của mình đuổi theo, phải chi chân tôi dài ra tầm mười mét thì giờ đã phi một phát lên đầu gã đấy

- Mày còn thiếu nợ tao cây kẹo mút hai nghìn. Cứ coi như đưa tao bịch bánh là hết nợ đi.

- Này này! Cái bịch bánh đấy mười nghìn lận! Cùng lắm tao chỉ cho mày ăn một phần năm số bánh trong đấy thôi... Trả đâyyyyyyyyy... Thằng ôn!

Tôi gào lên, lại thở như cẩu giữa trời tiết oi bức của mùa hè. Có lẽ nắng trưa chiếu vào người khiến mấy lớp mỡ bụng tan chảy thành mồ hôi, lại thấm nhanh qua lớp áo sơ mi trắng, phút chốc cả lưng đã ướt đẫm.

Chạy được một lúc thì tôi dừng lại, thằng ôn đấy cũng dừng theo, vừa bóc vài mẩu bánh vừa giơ giơ lên chọc tức tôi. Giờ nghĩ lại tôi cũng thấy mình khá là rảnh và ngốc, tự nhiên phơi làn da ngày đêm dưỡng trắng để tia cực tím nó nuốt lấy thành màu đen, không những vậy chúng còn để lại vài tế bào làm... ung thư da.

Thôi coi như bố thí. Tôi tăng nó luôn bịch bánh mười nghìn, đi mua kem sôcôla ăn đây.

Cơ mà trước khi đi, tôi phải tặng nó một cái lườm đầy gai góc cộng một lời nguyền mới được...

- Mày nhớ đấy! - Tôi chỉ thẳng mặt Huy Dũ, cũng chỉ luôn cái bàn tay mà hắn sắp bỏ miếng bánh vào mồm - Mày mà nuốt cái miếng đó coi như kể từ nay mày YÊU tao! Chấm hết!

Ực!

Hơ hơ hơ. Khi tôi vừa nói xong Huy Dũ cũng nuốt luôn một cách ngon lành, sau đó trố mắt ra nhìn tôi đứng ho sặc sụa. Lại nhăn mặt nhìn vào bịch bánh trong tay, chép miệng nói:

- Ơ. Tao cứ nghĩ là khi mày vừa nói câu đấy xong cũng bằng việc từ bây giờ trở đi mày thích tao một cách điên cuồng say đắm si mê lảo đảo chứ. Thôi thôi, thích tao thì cứ nói ra đi không cần giở mấy câu đại loại như thế đâu.

Đúng là thằng điên có khác.

Tôi rủa thầm, chỉ hậm hực quay lại đi thẳng đến quán kem lề đường ngồi xuống, tay thì quạt quạt vào cổ áo cho mát tí. Cơ mà cho hỏi phát: Ban nãy tôi đã làm gì rồi đi mua bánh, sau đó lại dí tên Huy Dũ vòng vòng, giờ lại ngồi đây định ăn kem nhỉ?

Để nhớ lại... Hình như là bánh có sẵn trong cái túi đen đen... À không, balô mới đúng! Sau đó tôi dần mở khóa balô ra... Vừa rút bịch bánh thì bị Huy Dũ cướp đi...

Balô... Balô ở đâu nhỉ?

À nhớ rồi! Ban nãy tôi vừa đến trường! Ủa? Vậy thì cái balô đâu?

Giật thót tim, quay qua quay lại không thấy tung tích gì của "em balô" hình con mèo mun. Tôi lại tức tốc quay nhanh hơn nữa, mắt giãn to ra để tìm kiếm em ấy. Chẳng lẽ mất rồi sao? Không thể nào! Cái balô dấu yêu của tôi còn chưa xài được hết ba ngày thì đã mất! Đã thế trong đó còn có hộp bút, viết, tập vở máy tính truyện tranh blah blah.

Ôi trời ơi. Số tôi khổ thật. Vừa mất bịch bánh... Lại thêm cái balô yêu dấu ra đi về nơi cõi hằ...

- Đang kiếm cái này phải không?

Tròn mắt, khẽ mừng thầm. Tôi giật nhanh cái balô ôm trọn vào lòng, cười sảng khoái con gà mái đến độ cái mắt kính gắn trên mặt cũng rơi xuống đất. Nghe nó chả liên quan đúng không? Nhưng thật sự khi tôi cười nó lại rơi xuống đất, cũng chả hiểu vì sao nữa. Chắc tại nó muốn rơi.

- Nè.

Thật may vì cậu bạn đẹp trai nào đó nhặt dùm tôi cái mắt kính. Tôi gật đầu, chớp chớp đôi mi cảm ơn, lại đưa tay lấy gắn ngang tầm mắt của mình: "Cảm ơn nhiều nha. Xin hỏi bạn tên gì vậ...

- Tao! Trịnh.Duy.Phong!

- À à. Thì ra là Phong ái. Cảm ơn nhiề..

- Mày lâu lâu để đầu óc nó bay xuống trần được không vậy? Cứ lơ mơ như con đần ấy. Lần sau cẩn thận dùm, không có tao coi như mất luôn cái balô rồi.

Duy Phong mắng chửi tôi một tràn rồi đặt mình xuống ngồi đối diện. Tôi chỉ dám cuối cuối đầu, len lén nhìn cậu ta chứ không phải trực diện vì mỗi khi mắng chửi hay cáu lên như vậy... Cậu thường dùng đôi mắt sát thủ của mình để lườm!

- Rồi rồi. Tao biết rồi. Làm gì cáu lên ghê vậy?

- Sao không cáu được? Chỉ vì đuổi theo bịch bánh mà mày quăng lại cái balô nặng như tạ vào người tao không thương tiếc. Xém nữa lăn cù mèo ngoài đường rồi đấy!

- Rồi rồi! Xin lỗi được chưa? Chừng nào chết thì hãy nói.

Hình như tôi càng nói, Duy Phong càng lườm dữ dội. Tôi cố né tránh ánh mắt của cậu bằng cách đưa tròng qua chỗ khác. À... Có vụ này cũng xin bày tỏ quan ngại sâu sắc... Cũng có thể là tránh nhìn vỏ dưa, đập vào mặt là quả dừa... Tránh Duy Phong, tên Huy Dũ cũng như trái dừa bay thẳng vào mắt tôi hơ hơ.

- Ê con mập. Tìm thấy balô rồi hả? Ban nãy tao thấy mày quăng giữa chừng, tưởng mất rồi chứ.

- Nó trúng vào mặt tao.

Duy Phong tiếp tục đưa ánh mắt cáu bật của mình sang Huy Dũ, tay vuốt vuốt sống mũi nhìn hơi bị men lỳ à nha! Cơ mà tôi nói men lỳ thì cũng phải... trước giờ Phương Anh này rất có duyên làm bạn với trai đẹp. Nào là phong độ boy, lạnh lùng boy, nhí nhảnh boy, lố bịch boy... Thậm chí là ẻo lả boy tôi đều quen hết. Xin lỗi vì nãy giờ đã chèn tiếng anh tiếng Việt búa xua, nhưng mà hình như tôi không thêm thắt gì cho nó đầy đặn là không chịu nổi. 

Trở về vấn đề. Duy Phong là một trong ba anh chàng được nhất lớp tôi và thuộc top 10 người con trai hoàn hảo nhất khối. Ờ thì cậu ta chỉ đứng ở thứ 9 trên 10, đơn giản vì cái tật hay chửi bậy chửi bạ mỗi khi tức lên... Lại do cũng thuộc dân cầm thú... Á nhầm! Thú dữ nên mới bị đùn xuống gần 10.

Không biết khi bị tôi so sánh nhầm thành cầm thú... Duy Phong có phản ứng ra sao nhỉ? Chắc cũng biến thành cầm thú... Nhầm! Thú dữ chạy lại xé xác tôi quá!

Ngàn lần xin lỗi cậu. Phong ái!

- Hơ... Vậy à? Phải rồi... Cái cặp con này nặng vậy phải trúng vào mặt mày cho nó men ra cũng đúng. Cứ ẻo lả như thằng ái chả bù cho tao.

Huy Dũ hất mái tự tin ngồi xuống kế tôi, lại đưa mắt trực diện với hai cánh cửa sổ tâm hồn của Duy Phong. Tôi nghĩ sau cái cửa sổ tâm hồn ấy là một con hổ vồ ra và cáu xé hai đứa tôi. Ờ mà cáu xé gì chứ? Tên Huy Dũ gây chuyện trước mà? Hình như hai đứa này có mối thù truyền kiếp hệt mấy bộ phim kiếm hiệp Trung Quốc ấy.

- Mày câm đi. Phân trâu qua đường mà cứ ngỡ mình là miếng sườn trên dĩa.

- Tao chưa thấy đứa nào chửi đần như mày. Phân trâu và miếng sườn, đã vậy mà còn trên dĩa liên quan gì nhau chứ? Thằng óc ngắn thiếu logic.

- Thôi đi Dũ gay. Mày không gây chuyện là không chịu nổi hả?! Con trai gì soi mói ghê vậy.
Tôi đập mạnh vào lưng Huy Dũ nghe cái "chát" rõ to, hẳn là tay tôi nó đã đỏ bừng lên và hơi rát. Vài giây sau tôi chỉ thấy hắn ngồi ôm lưng mình, cuối mặt gầm xuống bàn, mặt nhăn nhó không kém gì con tinh tinh đang cười. Dầu sao thì cũng xin vả mỏ ba cái, gần đây chả hiểu sao tôi lại rất thích so sánh người với thú vật nha!

Xem thêm tại : http://waptruyenhay.biz

Post a Comment

Tổng số lượt xem trang

39,557